MÙA XUÂN IM LẶNG (SILENT SPRING)

474 lượt xem

Mùa xuân im lặng (Silent Spring) là một quyển sách về khoa học môi trường của tác giả Rachel Carson, được Houghton Mifflin xuất bản ngày 27 tháng 9 năm 1962. Quyển sách ghi lại các tác động có hại của việc sử dụng bừa bãi thuốc trừ sâu lên môi trường, đặc biệt là với các loài chim. Carson cho rằng ngành công nghiệp hóa chất phát tán thông tin sai lệch, và các quan chức của ngành công nghiệp lại chấp nhận chúng một cách mù quáng.

Cuối những năm 1950, Carson trở lại với cuộc bàn luận của mình, đặc biệt là những vấn đề về môi trường , bà tin rằng nguyên do xuất phát từ việc sử dụng các loại thuốc trừ sâu tổng hợp. Thành quả của quyển Silent Spring (1962) là mang lại một mối quan tâm về môi trường chưa từng có ở Mĩ. Mặc dù Silent Spring vấp sự phản đối kịch liệt của các công ti hóa chất nhưng nó đã thúc đẩy sự thay đổi trong chính sách của quốc gia, dẫn đến việc ban hành luật cấm toàn quốc trong canh tác nông nghiệp và truyền cảm hứng cho phong trào môi trường, là cơ sở cho việc thành lập Cơ quan Bảo vệ Môi trường Hoa Kỳ.

Mùa xuân - phân trùn quế

NGHIÊN CỨU VÀ CHẤP BÚT

Bắt đầu từ giữa những năm 1940, Carson bắt đầu quan tâm đến việc sử dụng phân bón tổng hợp, rất nhiều nơi phát triển thông qua tài trợ quân sự của viện khoa học từ Chiến Tranh Thế Giới thứ hai. Đây là một chương trình tiêu diệt kiến lửa 1957 của USDA nhưng nó đã gợi ý cho Carson dành nghiên cứu của mình, trong cuốn sách kế tiếp, cho thuốc trừ sâu và chất độc môi trường. Các chương trình “ kiến lửa” liên quan đến việc phun trên không và các loại phân hóa học khác ( trộn với dầu nhiên liệu), bao gồm cả việc rải xuống đất tư nhân. Những địa chủ ở Long Island đã đệ đơn kiện để việc phun xịt dừng lại, nhiều người trong khu vực cũng bị ảnh hưởng rất lớn. Mặc dù vụ kiện thất bại, Tòa án tối cao kiến nghị quyền được chống lại những chính sách có nguy cơ gây thiệt hại đến môi trường trong tương lai, việc này đã đặt nền tảng cho các hoạt động môi trường sau này.

Carson nói rằng động lực của Silent Spring là một lá thư vào tháng 1 năm 1958 từ bạn của bà, Olga Owens Huckins, đến Boston Herald, mô tả cái chết của rất nhiều loài chim xung quanh phần đất của bà ấy. Những cái chết ấy là kết quả từ việc phun trên không của DDT ( Dichloro-diphenyl-dichloroethane) là thuốc trừ sâu phổ biến nhất vào thời đó để diệt muỗi, một bản sao của Huckins gửi đến Carson. Về sau, Carson thừa nhận rằng lá thư này đã thúc đẩy bà chú ý hơn đến mối quan tâm về những vấn đề môi trường từ thuốc trừ sâu.

Washington DC, một phần của Audubon Society cũng tích cực phản đối những chương trình phun chất hóa học và tuyển dụng Carson để công bố thí nghiệm phun cụ thể của chính phủ và các nghiên cứu liên quan. Carson đã bắt đầu dự án bốn năm để viết Silent Spring bằng cách thu thập các ví dụ về thiệt hại môi trường của DDT. Bà cũng ra sức tranh thủ sự tham gia của những người khác như nhà văn E.B. White và một số nhà báo, nhà khoaa học. Khoảng năm 1958 Carson đã sắp xếp việc phân phối sách cùng kế hoạch hợp tác với một nhà báo chuyên ngành ở Newsweek là Edwin Diamond. Tuy nhiên khi tờ The Newyork Times đăng một bài khá dài và đầy đủ về chủ đề của Carson thì bà bắt đầu xem xét đến việc cần viết nhiều hơn so với việc chỉ đơn giản là giới thiệu và kết luận theo kế hoạch: ngay sau đó là một dự án độc lập (Diamond sẽ viết những lời phê bình nghiêm khắc nhất cho Silent Spring.

Trong quá trình nghiên cứu Carson tìm thấy một cộng đồng khá lớn các nhà khoa học đã ghi lại các tác dụng sinh lí và môi trường của thuốc trừ sâu. Bà cũng tận dụng những mối quan hệ cá nhân của mình với nhiều nhà khoa học của chính phủ. Những người này cung cấp các thông tin bí mật về đề tài này cho bà. Từ việc đọc các tài liệu và phỏng vấn các nhà khoa học,Carson tìm thấy hai luồng ý kiến khoa học: một bên bác bỏ các tác hại của thuốc trừ sâu bằng những chứng cứ kết luận riêng, một bên nhìn nhận các tác hại và sẵn sàng xem xét các phương pháp thay thế như kiểm soát dịch hại sinh học.

Từ năm 1959, Dịch vụ nghiên cứu nông nghiệp của USDA đã đáp trả các cáo buộc của Carson and những người khác bằng một bộ phim dịch vụ cộng đồng “ Fire Ants on Trial” . Carson đã mô tả nó như kiểu “tuyên truyền trắng trợn” mà bỏ qua những nguy hiểm của việc phun thuốc trừ sâu (đặc biệt là dieldrin và heptachlor) đối với con người và môi trường tự nhiên. Mùa xuân đó Carson đã viết một lá thư, được công bố trên tờ The Washington Post, cho rằng sự suy giảm gần đây của chim chóc mà như từ bà dùng là “sự im lặng của các loài chim” do sử dụng quá nhiều thuốc trừ sâu. Đó cũng là năm của sự kiện nam việt quất : năm 1957, 1958, và 1959. Một loại cây trồng của Mĩ, cây nam việt quất, bị phát hiện có chứa hàm lượng cao các chất aminotriazole ( một loại thuốc diệt cỏ đã gây ung thư ở chuột trong phòng thí nghiệm) và việc buôn bán tất cả các sản phẩm của cây nam việt quất bị tạm dừng. Carson tham gia buổi điều trần FDA về sửa đổi qui định sử dụng thuốc trừ sâu. Bà dần chán nản trước sự tấn công của phía đại diện của công nghiệp hóa chất, trong đó có cả bằng chứng của những chuyên gia bị phủ nhận mạnh mẽ với số lượng lớn những tài liệu khoa học bà đã nghiên cứu. Bà cũng muốn phanh phui về “sự hỗ trợ tài chính đằng sau các chương trình thuốc trừ sâu nhất định” nếu có thể.

Nghiên cứu tại Thư viện Y học của Viện Y tế quốc gia giúp Carson tiếp xúc với các nhà nghiên cứu y tế điều tra các gam màu của hóa chất gây ung thư. Ý nghĩa đặc biệt là công việc của nhà nghiên cứu Viện Ung thư Quốc gia và giám đốc sáng lập của phân viện ung thư môi trường Wilhelm Hueper, người đã phân loại các loại thuốc trừ sâu như chất carcinogens gây ung thư. Carson và trợ lý nghiên cứu của bà, Jeanne Davis, với sự giúp đỡ của thủ thư NIH Dorothy Algire, đã tìm ra bằng chứng để hỗ trợ việc liên kết các thuốc trừ sâu với bệnh ung thư . Đến Carson, bằng chứng cho thấy độc tính của một mảng rộng các loại thuốc trừ sâu tổng hợp rất rõ ràng, mặc dù kết luận đó đã gây tranh cãi vượt ra ngoài cộng đồng của các nhà khoa học nghiên cứu ung thư do thuốc trừ sâu.

Vào năm 1960, Carson đã có đầy đủ tài liệu nghiên cứu, và bài viết tiến triển nhanh chóng. Ngoài việc tìm kiếm tài liệu cẩn thận, bà còn điều tra hàng trăm vụ tiếp xúc với thuốc trừ sâu và bệnh tật của con người, các thiệt hại về sinh thái. Tuy nhiên, vào tháng Giêng, một cơn loét tá tràng kéo dài sau các căn bệnh nhiễm trùng khiến Carson liên tục nằm liệt giường trong nhiều tuần đã trì hoãn đáng kể việc hoàn thành Silent Spring. Khi bà đã gần hồi phục hoàn toàn vào tháng ba (lúc này bà đã hoàn thành bản thảo hai chương về ung thư trong cuốn sách của mình), bà phát hiện ra u nang trong vú trái của mình, một trong số khối u đó buộc bà phải cắt bỏ tuyến vú. Mặc dù bác sĩ chỉ dẫn các thủ tục phòng ngừa và đề nghị ngưng điều trị vì đến tháng mười hai Carson phát hiện ra rằng khối u ác tính trong thực tế đã di căn

Nghiên cứu của bà cũng bị trì hoãn bởi việc sửa đổi cho một ấn bản mới của The Sea Around Us, và bởi một phóng sự ảnh hợp tác với Erich Hartmann. Hầu hết các nghiên cứu và bài viết đã hoàn thành vào mùa thu năm 1960, ngoại trừ các cuộc thảo luận của nghiên cứu về điều khiển sinh học và điều tra của một số ít các loại thuốc trừ sâu mới. Tuy nhiên, những rắc rối sức khỏe đã làm chậm lại các bản thảo cuối cùng trong năm 1961 và đầu năm 1962.

Tiêu đề của nó được lấy cảm hứng từ một bài thơ của John Keats,”Người đẹp tàn nhẫn” (“La Belle Dame sans Merci”), trong đó có các dòng “Để cây bên hồ chỉ còn lá rụng. Và chẳng còn nghe tiếng hót của chim. “Silent Spring” ban đầu được đề nghị đặt như là một tiêu đề cho chương về các loài chim. Vào tháng Tám năm 1961, Carson cuối cùng đã đồng ý với với lời đề nghị của đại diện văn học của mình, bà Marie Rodell: Silent Spring sẽ là một tiêu đề ẩn dụ cho cuốn sách-cho thấy toàn bộ tương lai ảm đạm của thiên nhiên trên trái đất -chứ không phải là tiêu đề cho một chương về sự vắng mặt của tiếng chim hót . Với sự đồng ý của Carson, biên tập viên Paul Brooks tại Houghton Mifflin giao việc minh họa cho Louis và Lois Darling, cũng là người thiết kế bìa. Đến giữa năm 1962, Brooks và Carson đã hoàn thành phần lớn việc chỉnh sửa, và bắt đầu đẩy mạnh cuốn sách bằng cách gửi bản thảo riêng lẻ để lựa chọn cho các quyết định cuối cùng.

Với quyển Silent Spring, Carson dựa trên bằng chứng từ hai nông dân của cơ quan nhà nước New York , Marjorie Spock và Mary Richards, cũng như của nhà sinh động học Ehrenfried Pfeiffer, trong việc phát triển ý định của bà đối với DDT. Frank Edwin Egler là một phần của cuốn sách.

NỘI DUNG

Như nhà sử học Mark Hamilton Lytle viết, Carson “hoàn toàn tự ý thức về quyết định viết một cuốn sách đặt ra câu hỏi mô hình cho tiến bộ khoa học, xác định văn hóa Mỹ sau chiến tranh “. Các chủ đề trọng Silent Spring là những con người và thế lực gây ảnh hưởng đến thế giới tự nhiên.

Lập luận chính của Carson là thuốc trừ sâu có tác động tiêu cực đối với môi trường; nó được gọi đúng hơn là “chất tiêu diệt sinh vật” vì ảnh hưởng của nó không bị giới hạn đến bất kì loài nào. DDT là một ví dụ, các loại thuốc trừ sâu tổng hợp khác được nghiên cứu cẩn thận, rất nhiều trong số đó có thể gây tích lũy sinh học. Carson cũng cáo buộc công nghiệp hóa chất cố ý lan truyền thông tin sai lạc. Hầu hết các phần cuốn sách được dành cho thuốc trừ sâu và ảnh hưởng của nó đến hệ sinh thái tự nhiên, ngoài ra có bốn chương miêu tả chi tiết trường hợp ngộ độc thuốc trừ sâu của con người, ung thư, và các bệnh khác do thuốc trừ sâu. Về DDT và ung thư, chủ đề của rất nhiều cuộc tranh luận tiếp theo, Carson chỉ nói:

Trong các thử nghiệm ở phòng thí nghiệm trên đối tượng động vật, DDT đã gây ra các khối u gan đáng ngờ . Các nhà khoa học của Cơ quan Quản lý Thực phẩm và Dược đã báo cáo việc việc phát hiện ra những khối u khó phân loại, nhưng có một số “biện minh cho việc xem xét ung thư biểu mô tế bào gan ở cấp thấp.” Tiến sĩ Hueper (tác giả của cuốn Occupational Tumors and Allied Diseases) cho DDT sự đánh giá rõ ràng về một “chất gây ung thư hóa.

Carson dự đoán những hậu quả sẽ nhiều hơn trong tương lai, đặc biệt là loài gây hại nhắm phát triển khả năng kháng thuốc trừ sâu, trong khi các hệ sinh thái bị suy yếu rơi vào trạng thái có thể bị các loài tấn công bất ngờ. Cuốn sách kết thúc với lời kêu gọi một cách tiếp cận sinh học để kiểm soát dịch hại như một sự thay thế cho thuốc trừ sâu hóa học.

Trên những liên quan đến thuốc trừ sâu DDT, Carson không thực sự cho một lệnh cấm hoàn toàn. Một phần lập luận trong Silent Spring là ngay cả khi DDT và thuốc trừ sâu khác không có tác dụng phụ lên môi trường nhưng việc lạm dụng bừa bãi đã gây phản tác dụng bởi vì nó sẽ tạo ra sức kháng sâu bệnh với thuốc trừ sâu , làm cho thuốc trừ sâu vô hiệu trong việc loại bỏ các sự tăng trưởng số lượng côn trùng:

Không có bất cứ ai chịu trách nhiệm rằng nên bỏ qua việc côn trùng truyền bệnh. Thế giới đã nghe nói nhiều về cuộc chiến thắng lợi chống lại căn bệnh thông qua sự kiểm soát của loài côn trùng gây nhiễm trùng, nhưng lại nói rất ít về các mặt khác của câu chuyện thất bại, những thành tựu trong thời gian ngắn. Hiện nay nó ủng hộ mạnh mẽ quan điểm đáng báo động rằng các kẻ thù côn trùng đã thực sự nguy hiểm.

Carson tiếp tục lưu ý rằng “Sức đề kháng của muỗi tăng lên khiến các chương trinh chống sốt rét gặp nhiều khó khăn” và nhấn mạnh những lời khuyên của giám đốc Dịch vụ Bảo vệ thực vật của Hà Lan : “Lời khuyên rằng nên phun ít nhất có thể ‘ chứ không phải đến giới hạn khả năng của bạn’… Áp lực về số lượng sâu bệnh luôn luôn được giảm nhẹ nhất có thể. “

XÚC TIẾN VÀ TIẾP NHẬN

Carson và những người tham gia công bố Silent Spring dự kiến sẽ bị ​​chỉ trích dữ dội. Họ còn nghĩ đến khả năng bị kiện vì tội phỉ báng. Carson cũng đã trải qua xạ trị để chống lại sự lây lan của bệnh ung thư, và không còn nhiều sức lực để bảo vệ cho tác phẩm của mình cũng như là trả lời các nhà phê bình. Để chuẩn bị cho các cuộc tấn công sắp đến, Carson và đại diện của cô đã cố gắng tìm kiếm thật nhiều người ủng hộ trước khi phát hành cuốn sách.

Hầu hết các chương khoa học của cuốn được xem xét, kiểm định bởi các nhà khoa học có chuyên môn liên quan và Carso đã nhận được sự ủng hộ rất lớn.
Tháng 5 năm 1962 Carson tham dự Hội nghị Nhà Trắng về bảo tồn ; Houghton Mifflin phân phối các bản sao của Silent Spring đến nhiều đại biểu, và thúc đẩy kế tiếp đến New Yorker.

Như những người khác , Carson cũng gửi một bản sao bằng chứng để Tòa án tối cao liên kết với Thẩm phán William O. Douglas, một người ủng hộ môi trường đã từng lập luận chống lại những né tránh của toàn án về trường hợp phun thuốc trừ sâu Long Island (và những người đã cung cấp cho Carson một số tài liệu trong chương của bà về thuốc diệt cỏ)

Mặc dù Silent Spring đã mang vè mức lãi suất khá cáo nhờ quảng cáo trước công bố, điều này đã trở thành thế mạnh rất lớn so với các bài trong tờ The New Yorker, vấn đề bắt đầu vào ngày 16 tháng 6 1962 . Điều này mang lại cho cuốn sách sự chú ý của công nghiệp hóa chất và vận động hành lang của nó, cũng như một vùng rộng lớn của dân Mỹ. Khoảng thời gian đó Carson cũng thấy rằng Silent Spring đã được chọn là Quyển sách của tháng cho tháng 11; khi cô đặt nó, điều này sẽ “mang nó đến các trang trại và các thôn trên cả nước không biết đến các hiệu sách – ít hơn nhiều so với tờ The New Yorker. “

Hoạt động quảng cáo tính đến cả việc biên tập tích cực ở tờ The New York Times và trích lục bản đăng trong Tạp chí Audubon, với một đợt công khai trong tháng Bảy và tháng Tám về sự phản đối của các công ty hóa chất .Câu chuyện về sự chào đời khuyết tật do thuốc thalidomide nổ ra ngay trước khi bản chính thức của cuốn sách ra mắt, Carson được mời đến tranh luận với Frances Oldham Kelsey nhà tổng quản lý các loại thực phẩm và dược phẩm đã bị cấm bán ở Mỹ.

Nhà nghiên cứu hóa sinh Mỹ Robert White-Stevens và nhà hóa học Cyanamid Thomas Jukes nằm trong số những nhà phê bình tích cực nhất, đặc biệt đối với những phân tích của Carson về DDT. Theo White-Stevens, “Nếu con người làm theo những lời chỉ dẫn của bà Carson, chúng ta sẽ quay trở lại thời Trung Cổ, và các loài côn trùng và các bệnh và sâu bọ sẽ một lần nữa kế tục Trái Đất “. Những người khác đi xa hơn, tấn công thông tin khoa học của Carson (vì ngành học của bà là về sinh vật biển chứ không phải là hóa sinh) và phân tích cá nhân của bà. White-Stevens gọi bà là” một hậu vệ tín đồ của giáo phái cân bằng thiên nhiên ” Trong khi cựu Bộ trưởng Nông nghiệp Mỹ Ezra Taft Benson trong một bức thư gửi cho cựu Tổng thống Dwight D. Eisenhower-báo cáo kết luận rằng bởi vì bà ấy chưa lập gia đình dù có vẻ ngoài khá hấp dẫn, bà ấy có thể là một người cộng sản.

Nhiều nhà phê bình nhiều lần khẳng định rằng bà đã kêu gọi loại bỏ tất cả các loại thuốc trừ sâu. Tuy nhiên, Carson đã nói rõ ràng bà không ủng hộ việc cấm hoặc loại bỏ toàn bộ thuốc trừ sâu hữu ích, nhưng thay vào đó khuyến khích sử dụng có trách nhiệm, quản lý cẩn thận, có nhận thức về tác động của hóa chất đến toàn bộ hệ sinh thái. Trong thực tế, bà kết luận phần của mình trên DDT trong mùa xuân im lặng – Silent SPring không bằng cách thúc giục ra một lệnh cấm, mà bằng một lời khuyên phun càng ít càng tốt để hạn chế sự kháng thuốc phát triển

Mặc dù cả cộng đồng học thuật, bao gồm cả những người bảo vệ nổi bật như HJ Muller, Loren Eisley, Clarence Cottam, và Frank Egler lớn tiếng ủng hộ khiếu nại khoa học của cuốn sách; dư luận nhanh chóng cho rằng ý kiến của Carson hợp lí.
Chiến dịch của công nghiệp hóa chất phản tác dụng, những tranh cãi đã làm tăng lên rất nhiều nhận thức của công chúng về mối nguy hiểm tiềm tàng thuốc trừ sâu, cũng như doanh số bán sách mùa xuân im lặng – Silent Spring . Sử dụng thuốc trừ sâu đã trở thành một vấn đề cộng đồng quan trọng, đặc biệt là sau khi CBS Báo cáo truyền hình đặc biệt về “Silent Spring của Rachel Carson” được phát sóng ngày 3 Tháng 4 năm 1963. Chương trình bao gồm các phân đoạn của Carson đọc từ Silent Spring và cuộc phỏng vấn với một số chuyên gia khác, chủ yếu là các nhà phê bình (bao gồm cả White-Stevens); theo người nhà sử học Linda Lear “đặt trong con mắt tự nhiên, Tiến sĩ Robert White-Stevens trong áo choàng trắng, Carson xuất hiện đối chất với bất cứ điều gì còn khúc mắc và đã gieo hoang mang cho các nhà phê bình bà. “ Ước tính có khoảng 10-15.000.000 phản ứng từ khan giả, con số ngoài sức tưởng tượng, và các chương trình kêu goi sự lên tiếng của Quốc hội về mối nguy hiểm của thuốc trừ sâu và công bố công khai các báo cáo thuốc trừ sâu của Ủy ban Tư vấn Khoa học của Tổng thống . Trong vòng một năm sau khi công bố, các cuộc tấn công vào cuốn sách và Carson phần lớn bị mất tác dụng.

Trong lần xuất hiện cuối cùng trước công chúng , Carson điều trần trước Ủy ban Tư vấn Khoa học của Tổng thống John F. Kennedy. Ủy ban đã công bố báo cáo của mình vào ngày 15 tháng 5 năm 1963, phần lớn ủng hộ tuyên bố khoa học của Carson. Sau khi báo cáo được phát hành, bà cũng đã làm chứng trước khi Mỹ Tiểu ban Thượng viện để đưa ra khuyến nghị chính sách. Mặc dù Carson nhận được hàng trăm lời mời khác nhưng bà không thể chấp nhận phần lớn trong số họ. Sức khỏe của bà đã giảm mạnh khối u cuat bà đã vượt qua các trị liệu bức xạ , với chỉ một thời gian ngắn hồi phục. Bà nói có thể bà đã có lại sức khỏe với một sự xuất hiện đáng chú ý trên The Today Show và bài phát biểu tại một số bữa ăn tối được tổ chức để tôn vinh bà. Cuối năm 1963, bà đã nhận được một loạt các giải thưởng và danh hiệu: Huân chương Audubon (từ Audubon Society Quốc), Huân chương Cullum (từ Hội Địa lý Mỹ), và đề cử vào Học viện Nghệ thuật Ngôn Ngữ Mỹ .

Dịch và tổng hợp mùa xuân im lặng: Sfarm.vn

=> Mời bạn bình luận và chia sẻ ý kiến cùng SFARM nhé!
4.4/5 - (18 bình chọn)